Chén em học sinh cực non múi mít

Chén em học sinh cực non múi mít

Chén em học sinh cực non múi mít

Điện thoại rung trong túi, tin nhắn từ Nam: “Thư, em với Hoàng trông hạnh phúc nhỉ, anh ghen đấy.” Thư giật mình ngẩng lên, thấy Nam ngồi ở bàn góc khuất, áo khoác đen, ánh mắt chạm cô, nhếch môi cười. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở đều của bé Ngọc trong nôi, như một nhịp điệu bình yên trái ngược với tâm trí rối ren của nàng. Anh thấy mắt em hôm qua, em sướng mà.” Thư đỏ mặt, lắc đầu mạnh:

“Không, anh đừng nói vậy, em không muốn nhớ lại, anh nên dừng đi,” tay cô siết chặt tay cầm xe nôi, lòng giằng xé “Hắn nói đúng, mình sướng thật, nhưng không được thừa nhận.” Nam không ép thêm, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ, đặt lên ghế giữa hai người:

“Đây là clip, anh xóa hết trên máy anh rồi, em giữ đi, anh không uy hiếp nữa, nhưng nếu em cần anh, cứ gọi.” Thư cầm USB, ngón tay run run, lòng nhẹ nhưng nghi ngờ “Hắn chịu buông tha thật sao? Hay lại chiêu mới để dụ mình?” Cô đứng dậy, đẩy xe nôi đi:

“Cảm ơn anh, em xin lỗi vì những chuyện trước đây, đừng liên lạc nữa,” giọng kiên quyết. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường gỗ, mùi cà phê rang thơm thoảng trong không gian kín đáo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa cũ. Nam ngồi đợi trên ghế đá dưới tán cây bàng, áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu, thái độ nhẹ nhàng khác hẳn hôm qua:

“Thư, em tới rồi, anh xin lỗi, hôm qua anh sai, chỉ tại em làm anh không thể quên được thôi, mình từng mặn nồng tại phòng khám mà”

Thư ngồi xuống, cách xa một